Old school Swatch Watches
Nơi ấy bình yên
Itruyen.Hexat.Com
HomeBlog HotWeb
Trang Chủ > Truyện Tình Yêu > Nơi ấy bình yên

Cảm nhận của bạn về truyện: Nơi ấy bình yên ?

Bottom  Truyện : Nơi ấy bình yên
KuteStylei3oy  Người Đăng: Admin
Chức Vụ: Admin- Tình Trạng: [Off]
Vào Lúc: 07:54:17 / 2012-10-31
Thể Loại: Truyện Tình Yêu
thật cần thiết để cô có thể tự cân bằng lại trạng thái của mình. Chiếc xe lướt êm du trong nắng sớm, Huy biết giờ này hiên đang nghĩ gì sau quyết định của mình. Có nên không tha thứ cho người cha đã không làm tròn trách nhiệm và gây cho cô quá nhiều thiệt thòi và đau khổ. Hiên nghe lòng mình rối bời như làn tóc  bị gió thổi bay trong một chiều mùa hạ.
  
Huy quen Hiên cách đây 4 năm trong một lần anh theo cậu trong một chuyến công tác ở Hải Phòng. Khi ấy anh bắt đầu học cách tiếp quản công việc kinh doanh chi nhánh công ty của gia đình anh tại Việt Nam bằng những gì học hỏi được trong những lần theo cậu anh đi công tác. Trưa hôm ấy, khi đang cùng cậu trò chuyện trong một quán đồ ăn nhanh cạnh nơi làm việc, anh lên tiếng hỏi cậu: “Cậu ăn gì?”

Cậu anh xuề xòa: “Gì cũng được.”

Nói rồi, anh lên tiếng gọi người phục vụ . Một cô gái bước ra, tuổi chừng 17 với làn da trắng mịn nhưng đôi chỗ trên mặt có vết tím bầm và đôi mắt đượm buồn, Huy hướng đôi mắt màu café sữa đẹp hút hồn nhìn cô. Cô gái này, dường như Huy đã gặp ở đâu thì phải, đôi mắt ấy, rất quen. Đang mải nhìn cô thì cậu anh lên tiếng:

“Cháu gọi món đi!”

Huy cười gật đầu, bảo cô gái phục vụ: “Cho tôi 2 mì xào và 2 li nước cam!”

Cô gái khẽ gật đầu và đáp trả: “Anh làm ơn đợi một lát.”

Cô gái vừa đi khỏi, cậu anh cười đùa: “Cháu sao thế, làm gì mà nhìn người ta ghê vậy?”

Huy lúng túng: “À, không có gì cậu ạ. Chỉ là, cô gái này rất quen, hình như cháu đã gặp ở đâu thì phải.”

Cậu anh cười phá lên trước sự ngạc nhiên của anh: “Cháu không nhớ trước kia chúng ta ở đây sao? Có thể đó là người bạn mà cháu đã quen trước đây”.

Huy “à” lên một tiếng như hiểu ra mọi chuyện. Kí ức vào những ngày còn nhỏ lại ùa về trong anh. Vào những cơn mưa cuối những chiều mùa hạ, anh cùng cô bé mang tên Đinh Minh Hiên trở về trên chiếc xe đạp màu nâu đồng. Không áo mưa, không mũ, anh vẫn gồng người lên để chắn những cơn gió cho cô dù anh cũng đang run lên vì lạnh. Lúc ấy, anh đang học những năm đầu của một trường THCS ngay sát trường của cô. Bấy giờ, đầu óc non nớt của anh chưa đủ hiểu hết về cô, và anh chỉ có thể cảm nhận cô bé ấy hình như không hạnh phúc như bao người. Trên mặt, cánh tay, cổ tay cô không khi nào không có những vết tím bầm, xây xát. Anh hỏi, cô chỉ lắc đầu, cố gượng cười và không nói nhưng đến cuối cùng, những giọt lệ vẫn rơi ra từ đôi mắt trầm buồn ấy và thấm ướt chiếc khăn tay màu hồng nhạt. Những lúc ấy, anh đau lòng lắm nhưng cũng không thể gọi tên chính xác cái cảm giác ấy là gì nữa. Không bao lâu sau, gia đình anh chuyển đến Hà Nội sống để tiện cho công việc, và cũng kể từ ngày ấy, anh đã không còn liên lạc gì với cô. Và hôm nay, anh gặp lại cô. Trông cô đã khác trước nhiều, xinh đẹp hơn nhưng chỉ có đôi mắt đượm buồn là không có gì thay đổi.

Chiều ấy, khi vừa thấy bóng cô lướt qua khu công trình đang xây dựng, anh vội vã chạy theo và gọi thật to:

“Hiên à, Hiên…”

Cô từ từ quay lại, anh vội chạy đến chỗ cô đang đứng, hồ hởi nói:

"Còn nhớ chứ?”

Đôi mắt đượm buồn của cô ánh lên tia cười vui, Huy chợt nghe lòng mình ấm áp khi thấy cô vẫn còn nhớ anh. Nhưng đôi mắt ấy, sau nụ cười hiếm hoi lại trở về vẻ trầm buồn, Huy nhăn trán nhìn cô:

“Hiên sao vậy? Không vui khi gặp lại anh sao?”

Hiên vội lắc đầu: “Không, không phải như vậy. Chỉ là….”

Vừa nói, nước mắt cô đã rơi tự khi nào. Huy ân cần lau đi giọt nước mắt còn vương lại trên gò má Hiên như trước đây, dường như hai người chưa từng xa cách:

“Hiên sống tốt chứ, sao vẫn hay khóc như trước đây vậy?”

Cô yên lặng một lát rồi vội vã khi nhìn đồng hồ:

“Thôi muộn rồi, Hiên phải về đây. Chúng ta nói chuyện sau nhé”

Nói rồi, Hiên đạp xe vụt đi khiến Huy không kịp nói gì. Hiên chưa bao giờ khóc trước mặt ai, trước đây và cả bây giờ, chỉ có khi ở cạnh Huy cô mới thấy mình như được trút gánh nặng. Trước kia, khi phải hứng chịu những khổ đau của một gia đình không hạnh phúc, chỉ Huy mới có thể khiến cô vui lên, tạm quên đi những nỗi đau mà mình phải gánh chịu. Cô chưa bao giờ kể về gia đình mình cho bất kì ai, kể cả Huy. Nhưng dù vậy, dường như anh luôn là người hiểu tất cả, luôn bên cạnh và động viên cô.

Chuyến công tác của Huy kéo dài 2 tháng cho đến khi dự án công trình đi vào hoàn thiện. Thời gian ấy, anh có cơ hội gặp Hiên nhiều, hầu như ngày nào anh cũng gặp cô trong quán ăn - nơi cô làm thêm hay những ngày cô trống lịch học ở trường. Lúc này, anh đã là ...
Đến trang:
Top Bạn Đang Ở Trang 2/6 Trang
Chia sẻ bài viết:  
BBCode:

Link:
Truyện cùng chuyên mục
Trở lại | Trang chủ
© Copyright by ITruyện
Powered by Xtgem.com